Lần tìm đến Liễu Đôi cách đây 10 năm cũng vào một buổi chiều đông giá lạnh đã làm cho tôi khó có thể quên vùng đất và con người nơi này. Từ những con đường dài sâu thẳm vươn qua những cánh đồng, nối làng nọ với làng kia, những ngôi đền nhỏ, ngôi mộ cổ nằm dưới những tán cây già che khuất, ngõ làng xanh rêu phủ bóng tre… Người đồng hành trong chuyến đi ấy là nhà nghiên cứu văn hóa dân gian Bùi Văn Cường, ông vừa đi vừa kể một cách thông thuộc về vùng đất này. Lạ rồi quen, bởi trong chính trái tim và nhận thức của tôi, Liễu Đôi chứa đựng những điều kỳ vĩ, vừa nhìn thấy được, vừa không nhìn thấy. Nó là mạch nguồn văn hóa nghìn năm chảy trong đất, trong nước, trong đời sống tinh thần và khát vọng của con người.