Em hay nhìn vào hoa để biết mùa về. Khi cúc quỳ bung những bông đầu tiên, những phiến cánh đậm vàng xòe căng dưới mặt trời, em nói, ấy là thu sắp rời đi, là đông chuẩn bị gõ bên thềm. Đi cùng nhau trên con đường làng, em buông tay tôi mà chạy lên phía trước, giang tay ngửa mặt lên mà hít hà. Gió thổi tung tóc em. Những cành cúc quỳ đu đưa theo gió.
Ảnh minh họa.
Em cười giòn tan quay lại: Anh thấy không, cúc đùa với gió, lao xao. Cúc cười với nắng, xôn xao. Trái tim tôi như thắt lại. Em đẹp quá. Cúc đẹp quá. Tôi không biết, cúc quỳ đẹp vì có em, hay em đẹp vì có cúc quỳ bên cạnh nữa. Em chạy lại áp hai bàn tay mát lạnh lên má tôi, nói tôi hãy nhắm mắt lại, sẽ thấy rất tuyệt. Đúng là rất tuyệt. Tôi thấy gió mát lạnh lướt trên da mình, thấy nắng thu đậm vàng phủ lên mặt, thấy mùi hương ngai ngái của cúc quỳ. Em đã đúng khi nói cúc quỳ chờ đến cuối thu mới nở, để nó có thể gom hết nắng của mọi mùa vào trong mình, để bung ra rực rỡ. Vì thế mà cúc quỳ có một màu vàng đậm đà mê hoặc đến thế. Em cũng đúng khi nói rằng cúc quỳ là vẻ đẹp tự nhiên hoang dã. Những phiến hoa căng mượt cứ mải miết vàng, mải miết cười với nắng, với gió. Những phiến hoa rực rỡ giữa thiên nhiên khoáng đạt, chỉ giữa thiên nhiên khoáng đạt. Không tin cứ thử mà xem, chỉ cần bị ngắt khỏi cành nó sẽ héo rũ ngay, không gì có thể cứu vãn được. Những bông hoa chỉ đẹp khi mọc dại bên đường, bạt ngàn, giữa nắng và gió. Em đã đúng khi nói rằng cúc quỳ thuộc về những con đường làng, những vùng xa xôi, những con đường hoang vu miền sơn cước. Càng hoang vắng, càng ngập trong nắng gió, cúc quỳ càng đẹp dữ dội, mãnh liệt, làm nên vẻ đẹp hoang sơ rực rỡ hút mọi ánh nhìn khách qua đường.
Em luôn nhìn hoa để biết mùa về. Em luôn nghe thấy cúc gọi mùa. Nhưng giờ đây dường như em chẳng biết, chẳng nghe thấy gì nữa. Em không nghe thấy tôi gọi em, tiếng gọi khắc khoải, đớn đau, nỗi nhớ khôn cùng về những gì trong trẻo, hồn nhiên, mộc mạc, về những gì dân dã thắm đượm nghĩa tình, về những tháng ngày vật chất chỉ đơn giản thôi nhưng người ta luôn cảm thấy thư thái trong tâm hồn. Em cũng không còn nghe thấy tiếng cúc gọi mình. Em đã rời bỏ làng, rời bỏ cúc. Em đi về miền không có cúc. Con đường làng, mỗi độ cuối thu lại mê man trong ánh vàng. Gió vẫn cuồn cuộn gió. Nắng vẫn chan chứa ở trên đầu. Nhưng những rặng cúc quỳ buồn hiu. Tôi đã hiểu rằng cúc không có em, cúc buồn. Em không bên cúc, em không còn là em nữa. Nhớ em, nhớ về miền xưa cũ diệu huyền, tôi nhắm mắt lặng tìm, nhưng sao chỉ thấy một nỗi buồn mênh mang hoang vắng…
Cúc vẫn gọi, nhưng chẳng có ai nghe thấy để trả lời...
Yên Chính
Đỗ Hồng