Trong phòng điều trị tự nguyện ở một bệnh viện có 2 bệnh nhân đều ngoài 70 tuổi, cụ bà nhìn biết ngay ở nông thôn ra và cụ ông, nhìn cũng biết gia đình có điều kiện. Cụ bà có hai anh con trai tầm ngoài 30 tuổi, thay nhau chăm mẹ. Hai anh làm ở Hà Nội, khi biết mẹ ốm đều xin nghỉ phép. Các anh cho biết kinh tế cũng chỉ đủ ăn, nhưng ở phòng bệnh thường không có điều hòa, sợ mẹ nóng nên hai anh em quyết định thêm tiền để mẹ nằm phòng tự nguyện. Mọi người trong phòng cảm phục và ghen tỵ với bà mẹ khi nhìn 2 người con trai chăm mẹ.
Dù bà đã khỏe, có thể tự đi lại, ăn uống được, nhưng lúc nào cũng có một anh con trai thường trực ở đó. Khi thì bóp vai, xoa cánh tay, chân cho mẹ đỡ mỏi, vừa làm vừa rủ rỉ chuyện trò với bà. Lúc mẹ ngủ anh cũng luôn ngồi ở chiếc ghế nhựa đặt ở cuối giường để trông chừng. Buổi tối anh trải chiếu nằm ngay ở đầu giường. Cứ sáng sớm, người con trai kia ở quê lên mang theo cặp lồng cháo, thì người này mới đứng dậy mang chiếc cặp lồng từ tối hôm trước ra về. Cháo rất ngon, bà nói là do con dâu nấu. Con dâu làm ở công ty, lại có con nhỏ nên chỉ thức khuya dậy sớm nấu cháo cho mẹ và chỉ ngày nghỉ mới dẫn con lên chơi, chăm bà một buổi rồi lại về.
Bà mẹ cho biết các thành viên trong gia đình bà luôn gắn bó mật thiết với nhau, luôn quan tâm đến nhau. Con trai đi làm xa, con dâu làm công ty, một tay bà chăm bẵm các cháu. Con dâu nhưng bà coi như con gái, thông cảm, chia sẻ với công việc của con. Nhà có giỗ chạp các con đều về từ hôm trước chuẩn bị...
Cụ ông thì nằm viện cả tuần mà chỉ thấy vợ chồng anh con trai vào thăm có một lần vội vã, vài lần là họ hàng. Còn lại chỉ có hai người giúp việc thay nhau chăm cụ. Cụ trước đây là cán bộ, có hai anh con trai, một người định cư ở nước ngoài, một người làm chức vụ quan trọng trong một công ty ở Hà Nội. Thời gian trước cụ lên ở cùng anh con trai ở Hà Nội, nhưng được vài tháng cụ lại nằng nặc đòi về vì ở trên đó con trai và con dâu đi suốt, cháu thì đi học đến tối với về, hầu như chỉ có cụ và người giúp việc ở nhà. Hàng xóm ở phố thì nhà nào biết nhà nấy. Cụ về quê còn gần họ hàng, vui hơn. Cô giúp việc làm cho gia đình từ lâu cho biết anh con trai nói anh và cả vợ anh ấy không thể nghỉ được. Vì thế khi biết bố ốm anh ấy bảo tôi tìm thêm một người giúp việc nữa.
Hai cô giúp việc thay nhau chăm, nhưng có vẻ ông cụ không vui lên được, nhất là khi nhìn thấy bà cụ bên này có con thường trực ở bên, rồi thi thoảng có cháu lên ríu rít chuyện trò. Ông nhờ bà cụ và các con của bà ăn giúp những hoa quả, bánh trái ngoại do con ông mang về, nhưng nhiều khi lại xin bà cụ bát cháo do con dâu nấu, múi bưởi con mang lên từ vườn quê. Ông vừa ăn vừa khen ngon, rồi mắt lại ngân ngấn buồn mà thốt lên: Trước đây tôi chỉ mong nhà mình giàu có, con cái thành đạt. Nhưng giờ ngẫm lại, tôi thấy được như bà mới là đáng quý. Bà cụ gạt đi: Ông cứ nói vậy. Nhà ông con cái thành đạt, gia đình giàu có, tôi có mong cũng không được. Nhưng bà nói xong chợt lặng im, mọi người trong phòng cũng lặng im, bởi hình như ông có lý.
Mỹ Tho
Mỹ Tho