Mới hôm qua, trời thu còn “rải” nắng vàng hanh hao, rực rỡ; gió heo may thổi xao xác đám lá vàng rơi; cây bàng bên đường nhẹ bay bay từng chiếc lá đỏ; nụ cười thiếu nữ e ấp, dịu dàng, đằm thắm trong hương hoa sữa nồng nàn về đêm…
Chỉ qua một đêm, nghe tiếng gió thổi vi vút bên ngoài cánh cửa, tiếng mưa rơi lộp bộp, lộp bộp lúc về khuya, sáng ra mở cửa, sân nhà khô trắng, cảm nhận rõ cái lạnh xuyên thấu của mùa đông đã thực sự bắt đầu.
Trên đường phố, dòng người vẫn mải miết, vội vã đi về như mọi ngày, chỉ khác, ai cũng kín mít trong chiếc áo ấm dầy cộm; người đeo thêm găng tay, người quàng thêm khăn ấm, vậy mà tiếng xuýt xoa lạnh vẫn khẽ nhẹ vang lên. Trong gió lạnh đầu đông, thương lắm dáng tảo tần của những người bán hàng rong chở nặng liêu siêu vì gia đình phải mưu sinh hôm sớm. Thương tiếng rao hàng đêm đêm cất lên khi nhiều người đã được nghỉ ngơi thoải mái trong nệm ấm, chăn êm. Đầu đông, tối đến, hàng ngô nướng đông kín người ngồi xuýt xoa thưởng thức. Hơi nóng tỏa ra từ bếp than hoa đỏ lửa làm ấm cả một khoảng không gian...
Nơi cánh đồng, gốc rạ phơi trắng; xa xa thấp thoáng bóng người lùa đàn trâu, bò trở về nhà trong chạng vạng chiều hôm. Lo bữa cơm chiều, gian bếp nhỏ lạch cạch tiếng xoong nồi, dao thớt; đàn gà cục cục vội lên chuồng lúc trời mới nhá nhem…
Đầu đông, rặng tre ngà đầu làng xiêu theo chiều gió mạnh. Hoa chiều tím bên đường trưa vẫn rực rỡ thắm tươi. Giếng làng nước trong veo, hoa súng vẫn còn nở hồng mặt nước. Mái đình cổ kính, linh thiêng thêm trầm mặc dưới gốc đa già.
Đón gió lạnh đầu đông, lại nhớ về những kỷ niệm thân thương nơi miền quê thời còn nhiều khó khăn, vất vả, cơm độn ngô khoai, ngủ ổ rơm, nhà vẹo xiêu dột nát… để thấy thêm ấm lòng về sự thay đổi diệu kỳ khi người dân đồng thuận, chung sức xây dựng và đổi mới quê hương.
Phạm Hiền