Nơi mùa bão đi qua, nước mắt hòa nước sông mặn chát. Tiếng cha gọi con, tiếng vợ gọi tìm chồng. Những khuôn mặt lấm lem bùn đất. Nỗi đau như đặc quánh.
Nơi mùa bão đi qua, những ngôi làng chẳng còn vẻ bình yên xưa cũ. Mưa lũ cuốn đi rồi, tất cả hóa vô tri. Những đứa trẻ ngày hôm qua còn chân sáo đến trường nay vội vã trở về nơi cát bụi, chẳng kịp nói lời chia xa. Gửi lại những tập vở, cùng bảng đen, phấn trắng, với tất cả những yêu thương của ngày hôm qua.
Nơi mùa bão đi qua, cha lặng lẽ gom kỷ niệm dọn về ngôi làng mới. Mẹ cất trọn nỗi nhớ trong tim, mong con được bình an nơi chốn ấy và mạnh mẽ như một chiến binh ngày hôm qua, con nhé.
Nơi mùa bão đi qua, khép lại những câu chuyện buồn, những niềm đau đã cũ, người làng mình lại cùng nhau xây những ngôi nhà mới. Người góp công, người góp của, người góp nghĩa, góp tình, bản làng mình hôm nay lại thơm mùi cơm mới. Trẻ con lại véo von, chân sáo đến trường. Mẹ lại cùng cha gieo mầm trên đất mới, hẹn mùa sau, đất không phụ công người.
Nơi mùa bão đi qua, cây sẽ lại nảy mầm, hoa trái sẽ đơm bông. Cha cảm tạ những tấm lòng thơm thảo; những bữa cơm 0 đồng; những chuyến xe mang yêu thương từ khắp mọi miền trao gửi; những người lính ngày đêm dầm mình trong nước lũ...”. “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” người Việt mình bao đời nay là thế. “Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”. Mưa bão qua rồi “tình dân tộc, nghĩa đồng bào” còn mãi.
Minh Thu