Khi ngày Hạnh phúc qua đi

Nếu có thể làm cho nhau hạnh phúc, vậy thì hạnh phúc đâu chỉ có một ngày? Nếu có thể làm cho nhau hạnh phúc, lẽ nào một ngày là đủ cho mấy trăm ngày còn lại hay sao?

Mới sáng sớm, căn hộ bên đã có tiếng to tiếng nhỏ cáu gắt. Lại chuyện ông chồng mở mắt ra là cầm điện thoại, ngày nghỉ không chịu giúp vợ dọn dẹp một tay. Bà vợ giận chồng, cáu cả với con.
Thằng con nhỏ tủi thân khóc inh lên. Tiếng người chồng lầm bầm: Vợ với chả con, ngày nào cũng như cái chợ. Ngày nghỉ ở nhà còn mệt hơn cả đi làm.

Hôm qua, tôi vừa thấy cả nhà họ dìu dắt nhau đi ăn đi chơi. Ngang qua phòng tôi, thấy tôi đang lau nhà, cô ấy còn nói: "Hôm nay là ngày Quốc tế Hạnh phúc, cả nhà phải đi ăn mừng chứ chị". Tối đến cô ấy còn đăng một loạt ảnh gia đình sum vầy cùng dòng trạng thái vô cùng hân hoan mùi mẫn. Mới qua một đêm chứ mấy, mới qua một giấc ngủ thôi, mọi vui vẻ an nhiên đã thay bằng những hằn gắt cáu bẳn.

Hình như, đó là chuyện bình thường. Như ngày lễ Tình nhân người ta mua hoa hồng và sô cô la tặng nhau dù ngày bình thường có bao hờn dỗi. Như ngày Phụ nữ, các ông chồng hồ hởi ra chợ, vào bếp một ngày để làm vợ mình vui. Như bao nhiêu ngày lễ đi qua, người ta vẫn khoe những hình ảnh viên mãn lung linh trên facebook. Chẳng cần biết bình thường yêu ghét buồn vui ra sao, chỉ cần những ngày lễ cứ dành cho nhau vài ba hành động cử chỉ yêu thương là được.

Khi ngày Hạnh phúc qua đi
Ảnh minh họa: Getty Images

Chồng tôi là kiểu người, dù có chuyện gì cũng không bao giờ đăng lên facebook. Tôi thì lại như hầu hết phụ nữ thích khoe chồng. Lúc chồng mua hoa về tỉ mẩn ngồi cắm, lúc anh lúi húi rửa bát, lúc anh chăm chú dạy con học bài, tôi đều muốn chụp ảnh lại. Nhưng anh sẽ nhìn tôi và bảo "đừng có chụp rồi đăng linh tinh vớ vẩn đấy". Như thể anh ấy ghét cái việc cả thiên hạ biết mình yêu thương vợ.

Lâu dần, như một thói quen, mỗi lần ngày lễ, mỗi lần đi chơi, mỗi lần nhận quà, tôi không còn nghĩ đến việc phải chụp ảnh nữa. Thật ra thì khoe hạnh phúc của mình để nhận về những lời chúc mừng, những ngưỡng mộ ghen tị của người khác cũng vui đấy. Nhưng điều quan trọng hơn, bản thân mình có thực sự thấy hạnh phúc hay không.

Thật ra, bản thân tôi chỉ những khi đi qua những thời điểm khó khăn, những biến cố bất ngờ, những lo âu và sợ hãi mới hiểu rõ hạnh phúc là gì. Hạnh phúc không phải là những thứ mình có thể khoe ra cho mọi người chiêm ngưỡng xuýt xoa. Hạnh phúc là mỗi ngày qua đi cuộc sống không có gì xáo trộn, không có những bất an trong lòng, không phải trải qua cảm giác lo âu thấp thỏm.

Cuộc sống này, có những thứ nhìn thấy vậy nhưng chưa chắc đã phải vậy đâu, chỉ có những cảm nhận trong lòng mình là thật, chỉ có những bất hạnh hay hạnh phúc trong lòng mình là thật, không hề dễ phơi bày.

Như ngày hôm qua, ngày Quốc tế hạnh phúc, trên mạng xã hội ngập tràn những hình ảnh tưng bừng hân hoan, nhưng hôm nay, khi ngày hạnh phúc đã qua đi, có bao nhiêu người còn thấy mình vẫn hạnh phúc như ngày hôm qua nữa?

Nếu có thể làm cho nhau hạnh phúc, vậy thì hạnh phúc đâu chỉ có một ngày? Nếu có thể làm cho nhau hạnh phúc, lẽ nào một ngày là đủ cho mấy trăm ngày còn lại hay sao?

Có lẽ tôi tham lam quá rồi, nhưng tôi cho rằng, với những người thương nhau thật lòng, một ngày hạnh phúc là không đủ, là quá ít, chẳng bõ bèn gì. Hôm qua tôi còn lẩn thẩn nghĩ sao lại sinh ra ngày hạnh phúc nhỉ, còn những ngày khác thì sao? Sao không cứ mặc kệ nó đi, để ngày nào cũng là ngày hạnh phúc, chỉ cần mình muốn.

DT

Bình luận bài viết

Bình luận

BÁO HÀ NAM ĐIỆN TỬ

Giấy phép xuất bản số 68/GP-BTTTT do Bộ Thông tin - Truyền thông cấp ngày 16/2/2017

Địa chỉ: Đình Tràng, phường Lam Hạ, thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam

Tổng Biên tập: Nguyễn Duy Tuấn

Điện thoại: (0226) 3852.773 - 3853.342 | Fax: (0226)3853.342

Email: baohanam.dientu@gmail.com

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.