Tình người trên xe buýt

Câu chuyện mà bạn đọc Vũ Thượng (TP.HCM) chia sẻ dưới đây phần nào cho thấy thêm tính cách của người Sài Gòn: bộc trực và trượng nghĩa.

Ảnh minh họa.

"Một buổi chiều chập choạng tối mới đây, tôi đón xe buýt số 150 (bến xe Chợ Lớn - ngã ba Tân Vạn) để về nhà. Trễ rồi nên đường phố hối hả, ai cũng có vẻ vội vàng hơn.

Lên xe ngồi ghế trống gần cửa trước, nên tôi nghe được câu chuyện thủng thẳng trên một đoạn đường dài giữa bác tài chừng năm mươi và anh lơ xe còn trẻ.

Thấy nhẹ lòng

"Xe gần đến trạm, có cậu trai trẻ đứng lên chuẩn bị xuống. Có lẽ ít đi xe buýt nên không rành đường, cậu hỏi bác tài xuống chỗ nào đón xe đi tiếp về đường Cộng Hòa để qua Gò Vấp. Tôi lại nghe bác tài nhẹ giọng dặn: “Con xuống trạm này he, rồi đi bộ ngược lại ngã tư. Xong rồi đi qua bên đường, ngay chỗ cái nhà cao đó, thấy chưa? Chỗ đó có xe buýt về Cộng Hòa, giờ còn một chuyến chót nữa đó, xuống đón xe liền cho kịp”.

Bác tài lái từ tốn, không lạng ra vô đột ngột, không đạp thắng gấp nên cũng thấy dễ chịu. Rồi nghe câu chuyện bác hướng dẫn cho khách, càng thấy nhẹ lòng".

VŨ THƯỢNG

Xe chạy qua trạm chỗ Trường đại học Kinh tế. Bác tài dòm khách vẫy xe là một nhóm sinh viên khá đông, rồi nói anh lơ: "Mày nói với mấy đứa nhỏ đang ngoắt đó là có xe sau đang lên. Tụi mình bỏ trạm này nghe. Mình mà đón hết tụi nhỏ đó thì thằng H. bữa nay đói."

"Tao biết xe nó đang trống lốc à. Để cho nó đón mười mấy khách đó đi, để nó kiếm cơm". Anh lơ xe có vẻ tần ngần. Nhưng bác tài giục: "Nói liền đi, xe thằng H. sắp lên rồi".

"Xe chạy, bác tài lại thủng thẳng nói với anh lơ: "Mày mới chạy với tao, để từ từ tao chỉ. Mỗi ngày mình giữ số lượng, bán được chừng bốn trăm rưỡi, năm trăm vé là êm rồi. Làm cái nghề xe buýt này lượm bạc cắc sống cắc củm vậy thôi, mong giàu thì không có làm được".

"Mà mày thấy ông bà già đón xe thì đừng có giục. Già cả thì ai cũng phải chậm thôi. Giục lên vội, họ té mang tội. Nói chuyện với khách nào thì cũng từ từ, đừng có gắt. Mình sống bằng tiền mua vé của người ta nên đừng có lớn lối, kỳ cục lắm".

Anh lơ có vẻ chưa thông: "Rồi nếu có bữa không được bốn, năm trăm vé thì sao anh? Có ai bỏ trạm nhường khách lại cho mình không?".

Bác tài vẫn nói chầm chậm: "Mày cứ đàng hoàng đi rồi trời thương. Tao chạy lâu rồi, thấy đều đều vậy à. Bữa nào mình đủ số rồi thì nhắm xe nào chạy sau trống khách thì nhường. Chỉ nếu trời tối hay mưa nắng thì để khách đứng trạm chờ lâu cũng tội, đón cho người ta đi cho lẹ.

"Còn nếu tà tà, có phần rồi thì mình chia cho người khác. Mình có cơm thì cũng để người ta ít ra có cháo, giành ăn hết tức bụng chớ sướng gì".

"Đời có trước có sau, chuyện đâu còn có đó, cũng không lo đói. Mày đi với tao thì đừng giành phần hơn với ai, tao ghét".

Xuống xe, chợt thấy lòng người cũng rộng và ấm như Sài Gòn vậy.

Hãy lắng lại đôi chút trong cuộc sống hối hả này để chia sẻ những khoảnh khắc, những câu chuyện mà bạn nghe thấy, quan sát được xung quanh để chúng ta cùng thấy cuộc đời còn có rất nhiều mảnh ghép thú vị khác...

Theo Tuổi trẻ

Quyết Thành

Bình luận bài viết

Bình luận

BÁO HÀ NAM ĐIỆN TỬ

Giấy phép xuất bản số 68/GP-BTTTT do Bộ Thông tin - Truyền thông cấp ngày 16/2/2017

Địa chỉ: Đình Tràng, phường Lam Hạ, thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam

Tổng Biên tập: Nguyễn Duy Tuấn

Điện thoại: (0226) 3852.773 - 3853.342 | Fax: (0226)3853.342

Email: baohanam.dientu@gmail.com

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.